Cứ mỗi lần nhìn thấy chiếc niềng xe đạp bị cong queo giữa đường phố Sài Gòn, tuổi thơ lại ùa về một thời ký ức. Trong tim ai cũng có một thời tuổi thơ mà quá khứ trôi về bất chợt mỗi khi suy tư, trầm lắng,., một khung cảnh quê hương tái hiện thật thơ mộng. Riêng tôi, nó không chỉ đẹp về một thời thơ ấu bao trùm những không gian yên tịnh, sinh cảnh nô đùa, một cánh đồng quê suối ruộng, hay những thác nước thiên nhiên hùng vĩ đang hối thúc đôi chân của những cậu học trò tinh nghịch mà không ngừng rong đuổi khắp xóm làng, nhảy mương hoặc chinh phục cả những bụi gai, tảng đá rong rêu, sườn đồi rồi trần truồng tắm thác. Cứ nhớ lại, cuộc sống tuổi thơ của các đứa trẻ chúng tôi " các thiên thần nhỏ" cứ trôi đi và gắn liền ký ức với những cảnh tung tăng đẫm sình, xô đẩy cuộc đời của "Bọn Nó" được bao bọc bởi những người hàng xóm, những đứa bạn, của bờ đê và đặc biệt hơn là người anh, người chị, cha mẹ của mình. Có thể nói, trong một khung cảnh làng quê êm đềm ấy, tất cả những đứa trẻ tinh nghịch ấy đều có chung một bầu trời, quang cảnh nhẹ nhàng quyện thêm tiếng kêu của đàn vịt, heo, gà., trên làng quê vùng Đất Võ. Theo từng mùa, tụi nó nảy sinh các trò chơi đầy sáng tạo riêng của mỗi vùng, mỗi nhóm bạn nhỏ tụm ba, tụm năm bày trò tinh nghịch.
Ngày tôi lên Bảy, các bạn cùng lứa tuổi đều hạnh phúc vì vẫn còn Cha, còn Mẹ theo dõi từng bữa ăn giấc ngủ và trang bị được ấm no đầy đủ hơn tí đỉnh. Cái tuổi thơ tôi được chia sẻ niềm vui từ bạn bè theo từng bước chân chạy nhảy, nô đùa, tiếng cười rôm rã miệng giành nhau hét lớn khi vui, khóc nức khi đau...và từng cuốn sách giáo khoa cũ kỹ được truyền nối lớp trước để lại. Mùi mọt từng trang sách cũ, dấu nhòe mực loãng từng trang,.. Ấy vậy, nó thật hạnh phúc, vì tiếng cười réo rắt, đôi chân thêm thoăn thoắt, chai sạn trên những hòn sỏi nhọn, tung tăng băng suối, trèo đồi rồi cười khúc khích,..tiếng mày, tiếng tao rôm rã qua các cuộc đấu Dế, tranh Hùm, Cút lủi.
Những năm cực nhọc thời bao cấp, cái ăn, cái mặc còn thiếu thốn nhưng tất cả những đứa thiên thần không bao giờ thiếu thốn kỹ năng sáng tạo, tự sản xuất ra những game team, những đêm hội gala trăng rằm, những cuộc thi nôm, ná, cung nỏ hay đua bò kỳ bí...., từ khóm tre, miếng gạch vụn, chiếc dây thừng dắt trâu, hay sợi thun quần cũ kỹ...đều trờ thành cái ná, cái cung, cây kiếm, các trò chơi leo dây, nhảy xà linh động,.., da ngấm bùn rồi nổi ghẻ, chân đầy sẹo, mũi tuông máu đỏ hoe hai dòng cũng rặng cười tít mắt.
Làng quê thanh bình của mỗi buổi sáng khi các con gà trống cất tiếng gáy, Quành Quạch, Chốc Mào, Chèo Bẻo, Chích Chòe... cứ thánh thót, làn sương khói từ nốc bếp tỏa mùi củi dương, lá dừa, rôm rạ thôi thúc chúng tôi đến trường. Bụng đói cồn cào hay khá hơn là chiếc bánh cuốn bột mỳ to bằng bắp chân bao bọc đầy rau giá sống, thêm tí xà lách quệt ít mắm mặn cay vị tỏi ớt cũng đủ chiến đấu đến tận trưa trong các buổi đến trường. Chiều về phụ giúp chẻ củi, quậy cám heo rồi dọt xuống ao, hồ, sông suối hay nhảy sang nhà thằng bạn hàng xóm để trèo cây me, cây ổi chơi trò núp lùm bắn bùm bùm, chọi gà, ô làng, cờ gánh, bắn bi, mổ tường, ống thục..Phải nói rằng, trong thời trẻ trâu, thời san sẻ cho nhau đầu đầy Chí mén vậy mà vui, máu tuông nhiều lần, chân đạp miễng, răng gãy từng chiếc, quần vá ngôi sao, cút áo hai màu, bụng hở rốn ...thật Thiên Thần - chân chất tuổi thơ.
Mùa mưa vừa hết, rủ nhau lên đồi, dũ chà là, đuổi chim đi chuyền (chim vừa rời tổ), bẻ chùm chòi mòi, nhặt từng con ốc, thọc từng hang cua, xua ghẹo Ong tổ, nhổ từng bụi măng, găng tay bằng tổ chim Chiền Chiện.
Mùa hè lại đến, thác gió từng cơn nhập khẩu từ Lào, rát da nóng dựng, khét nắng tóc nâu thúc bọn
Nó trốn ra bãi bồi tắm suối, móc cát bắt hến, lên núi hái sim, bẻ từng chùm ổi rừng ngọt lịm, những quả Trâm Bầu nhuộm tím đầu môi, trái Quăng rát lưỡi,...Đến khi mặt trời sắp lặn khuất sau dãy Kim Sơn, đồi núi Cột Cờ, khi các con Cuốc gọi, Cú kêu văng vẳng, Ểnh Ương huýt sáo, những con "Ba cô bốn cột" vang cả núi đồi... nó hòa quyện mùi hương của chùm hoa Chim Chim, Dú Dẻ thơm nức về chiều, là chúng tôi thu dọn chuyến du lịch núi đồi. Băng qua những ô gò mã, con mương trời chập chờn bóng tối, con đường gồ ghề ổ gà, nhấp nhô đầy sỏi đá,...Những Thiên thần cũng sợ ma trong không gian lẫn tiếng hát của những con Nhái rừng, Ẻnh Ương rùng rợn, cái tiếng âm thanh vang vọng đổ về bên tai một luồng gió hát, lạnh lạnh sau ót như một bóng dáng ai đang đuổi, chiếc niền xe băng băng bởi đôi chân quai dép tổ ong tác động, cũng đánh võng, thế rồi cong queo cụm hình số tám bên hốc ven đường. Còng chân nhút nhác, chúng tôi lại tỏ ra mạnh dạn hơn và siết tay nhau cùng vác xe về trong trời chạng vạng.
Mùa hè đi ngủ, đến lũ tìm về, nước tuông qua khe núi, hồ chứa vỡ đê, cuồn cuộn đổ xuôi về những cánh đồng vùng trũng, những hạt thóc vừa ra sữa chưa kịp chín, nằm rạp xuống đất như muốn trốn chạy. Không còn tiếng rít, cơn lốc đi qua, những mái nhà tranh chỉ còn lại bốn vách đất lửng, nhà tôn bay lượn như những tấm thảm thần tìm nơi khác đỗ. Mưa tạnh, trời yên, không khí trong lành, lành lạnh làn da,..từ những hốc bàn, gầm giường nơi trú ẩn, chúng tôi mò ra để tiếp tục nô đùa, dọc nước, bắt cá...Có biết đâu dõi theo là những dòng nước mắt của những người cha, mẹ,..khi nhìn các con nô đùa trong biển trời nước lũ, cũng gượng cười khích lệ....
Vùng quê lại vang tiếng rôm rã chụm đầu thổi lửa, đứa xay bột gạo, đứa mò tôm ủ giá cùng nhau khuấy bột (bột nhứt), giã cay ớt kim, mắm mặn cá cơm, mặt đầy nhọ nồi dành nhau lót dạ bằng những que đũa dích bột nóng hổi, bánh xèo, bánh đúc tự hào nuôi nấng chúng tôi qua cơn thiếu thốn miếng ăn trong mùa rét lạnh. Vùng quê nghèo, nghĩa nặng tình sâu của chúng tôi đã tạo cho
Bọn Nó trở thành
những thiên thần nhỏ, trải qua nhiều kỷ niệm đẹp, có được tình thương của Cha, của Mẹ, tình anh, tình chị, bạn bè, cây cỏ, con đê, khóm trúc..., thổi hồn nghệ thuật vào chúng tôi thêm trí sáng tạo trong trò chơi, nếm đủ mùi vị núi rừng, hương cỏ, phong ba và rèn giũa kỹ năng sống cùng cơn đói, thiếu không đủ ăn. Thế rồi, chúng tôi vẫn trưởng thành rắn rỏi, chắc thịt, dày da nhưng khiêm tốn, biết yêu thương, chia sẻ, gần gũi, chân tình và gan dạ, giọng nói "Xứ Nẩu" chất phát, hiền lành có cả sự trung thực. Làng quê lại yên bình khi chúng tôi lớn dần, vẻ đẹp mãi mãi trong ký ức của tôi và bạn tôi khi rời xa nó, yên ã ru đưa trong cuộc sống mưu sinh trên mọi miền đất khách.
HỒ SƠN - Tặng cho người Miền Trung có thời trẻ như trâu !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét