Vai trò của du lịch, ý nghĩa
Vai trò của du lịch đối với sự phát
triển kinh tế - xã hội
Du lịch được đánh giá là một trong 3 ngành kinh tế mũi nhọn được nhà nước chú trọng đầu tư cơ sở hạ tầng, không ngừng phát triển và đóng góp rất lớn và nền kinh tế đất nước.
Du lịch
phát triển hỗ trợ các ngành giao thông vật tại, bưu chính viễn thông, bảo hiểm,
dịch vụ tài chính, dịch vụ ăn uống và nghỉ ngơi.
Ngoài ra ngành du lịch phát triển mang lại thị
trường tiêu thụ văn hoa rộng lớn, thúc đẩy tăng trưởng nhanh tổng sản phẩm kinh
tế quốc dân.
Vai
trò du lịch đối với sự phát triển của xã hội
Ngành
du lịch giúp tạo cơ hội việc làm lớn cho lao động, đặc biệt là lao động nữ. Ở
các vùng cao, ngành du lịch tạo ra nhiều cơ hội việc làm cho người dân nông
thôn, tạo ra những chuyển biến tích cực xã hội, nâng cao mức sống.
Góp
phần làm giảm quá trình đô thị hoá, cân bằng lại sự phân bố dân cư, cơ sở hạ
tầng từ đô thị về nông thôn, nhờ đó làm giảm gánh nặng những tiêu cực do đô thị
hoá gây ra.
Đồng
thời du dịch là cách thức quảng bá văn hoá, phong tục tập quán hiệu quả của con
người Việt Nam cho bạn bè quốc tế mang đến nhiều cơ hội cho các hình thức giao
dịch khác.
Ngành
du lịch là một ngành kinh tế mũi nhọn của đất nước ta, tuy nhiên do sự thiếu
hụt trầm trọng của nhân viên ngành du lịch khiến cho một số nơi chưa đáp ứng
được hết nhu cầu của khách du lịch. Chính vì vậy thời điểm này những bạn theo
đuổi ngành du lịch chắc chắn sẽ mang lại cơ hội phát triển tốt cho tương lai.
3.Tác động của du lịch đối
với kinh tế- xã hội
1.Đôi với du
lịch nội địa :
– Du lịch tham gia tích cực vào qúa trình tạo nên
thu nhập quốc dân( sản xuất ra đồ lưu niệm, chế biến thực phẩm, xây dựng các
cơ sở vật chất kĩ thuật…) làm tăng tổng sản phẩm quốc nội.
– Tham gia tích cực vào quá trình phân phối lại thu
nhập quốc dân giữa các vùng.
– Bên cạnh đó, du lịch nội địa phát triển tốt sẽ củng
cố sức khỏe cho nhân dân lao động và do vậy góp phần làm tăng năng suất lao
động xã hội. Ngoài ra du lịch nội địa giúp cho việc sử dụng cơ sở vật
chất kĩ thuật của du lịch quốc tế được hiệu quả hơn.
2. Đối với du
lịch quốc tế chủ động:
a – Du lịch tham gia
tích cực vào việc làm tăng thu nhập quốc dân thông qua thu ngoại tệ, đóng góp
vai trò to lớn trong việc cân bằng cán cân thanh toán quốc tế.
Dịch vụ du lịch có giá trị xuất khẩu cao và hiệu quả
kinh tế – xã hội cao nhất trong các hoạt động xuất khẩu dịch vụ đặc biệt là
theo góc độ thu ngoại tệ và thu hút lao động, tạo công ăn việc làm. Xuất nhập
khẩu dịch vụ có ảnh hưởng lớn đến cán cân thanh toán của toàn bộ nền kinh tế.
Để đẩy mạnh xuất nhập khẩu dịch vụ nhằm giảm dần nhập siêu và tiến tới cải
thiện cán cân dịch vụ trong thập niên này.
Trong những năm qua, số lượng khách nước ngoài đến
Việt Nam tăng cao, từ 250.000 lượt khách năm 1990 lên đến gần 3.6 triệu lượt
người năm 2006, tăng trung bình 20%/ năm. Trong 9 tháng đầu năm 2007,
lượng khách quốc tế ước tính là 3.171.763, tăng 18.5% so với cùng kỳ năm 2006.
Doanh thu từ du lịch là 1.6 tỷ USD năm 2004, hơn 1.7 tỷ USD năm 2005, 3 tỷ USD
năm 2006. Năm 2010, Việt Nam dự kiến sẽ có từ 6 – 6.5 triệu lượt khách quốc tế,
nâng tổng doanh thu lên 4 – 5 tỷ USD. Thống kê của Tổng cục Du lịch cho biết,
trung bình mỗi khách du lịch quốc tế đến Việt Nam chi tiêu hơn 900USD đã góp
phần đẩy doanh thu « xuất khẩu tại chỗ » năm 2005 lên 3 tỷ USD
Tuy nhiên, hầu hết khách du lịch quốc tế vào Việt Nam
chủ yếu qua đường tour, do các công ty lữ hành trong nước tổ chức. Các công ty
nước ngoài đảm nhận chi phí vé máy bay hoặc chi phí vận tải khách đến Việt Nam.
Các hãng điều hành tour của Việt Nam thu chi phí các khoản dịch vụ liên quan
đến đi lại, ăn ở, tham quan… tại Việt Nam. Nếu chúng ta tổ chức các tour ngay
từ nước ngoài thì phần thu ngoại tệ sẽ cao hơn nữa .
b – Du lịch là hoạt
động xuất khẩu có hiệu quả cao nhất
Tính hiệu quả trong kinh doanh du lịch được thể hiện ở
chỗ, du lịch là một mặt hàng “xuất khẩu tại chỗ” những hàng hóa công nghiệp,
hàng tiêu dùng, thủ công mỹ nghệ, đồ cổ phục chế, nông lâm sản… theo giá bán lẻ
cao hơn do người bán sẽ không tốn kém nhiều chi phí giao hàng, vận chuyển, bảo
hiểm, thuế xuất nhập khẩu, có khả năng thu hồi vốn nhanh và lãi cao do nhu cầu
du lịch là nhu cầu cao cấp cần khả năng thanh toán. “Kim ngạch” của ngành này
mang lại chính là doanh thu hàng hoá và dịch vụ mà du khách sử dụng khi đến
Việt Nam. Năm 2000, Việt Nam đã thực hiện xuất khẩu tại chỗ ước gần 800 triệu
USD, tăng khoảng 150 triệu USD. Con số này trong năm 2004 là 1.6 tỷ USD, tăng
khoảng gần 25.000 tỷ. Do đó, hoạt động du lịch được đẩy mạnh sẽ đem lại một
hiệu quả thiết thực về mặt kinh tế.
Ngành du lịch Việt Nam ước tính đã thu hút được 190
đối tác đầu tư trực tiếp nước ngoài với tổng số vốn là 4.64 tỷ USD. Năm 2006,
ngành này thu hút được tổng số vốn đầu tư là 609 triệu USD, cao nhất trong giai
đoạn 1999 – 2006. Trong quý I/2007, tổng vốn đầu tư vào du lịch và khách sạn
vào gần 406 triệu USD, chiếm khoảng 1/5 tổng vốn được cấp của tất cả các ngành
kinh tế (2.75 tỷ). Hàng loạt các dự án đầu tư xây dựng khách sạn, khu du lịch
có quy mô và chất lượng cao tại các trung tâm du lịch lớn của nước ta đã được
cấp phép như dự án khu nghỉ mát đa năng Đan Kia – Suối Vàng thuộc thành phố Đà
Lạt, Lâm Đồng do bốn tập đoàn đầu tư lớn của Nhật Bản là Mitsui, Mitsubishi,
Sumitomo và Limtec liên doanh đầu tư. Đây là dự án rất lớn với số vốn đầu tư
lên tới 1,2 tỷ USD; dự án của tập đoàn Rockingham (Hoa Kỳ) đầu tư vào đảo Phú
Quốc với tổng số vốn đầu tư 1 tỷ USD; tập đoàn Keangnam (Hàn Quốc) triển khai
thực hiện xây dựng tổ hợp khách sạn 5 sao, trung tâm thương mại, văn phòng, căn
hộ cao cấp trên diện tích 4.6ha tại khu Cầu Giấy; tập đoàn Riviera (Nhật Bản)
đầu tư xây dựng khách sạn 5 sao tại vị trí sát trung tâm Hội Nghị Quốc Gia. Tại
khu vực miền Trung, tập đoàn Banyan Tree (Singapo) đã nhận giấy phép đầu tư 276
triệu USD xây dựng khách sạn 5 sao, nhà hàng, sân golf tại khu kinh tế Chân Mây
( Thừa Thiên Huế); tập đoàn Indochina Capital đầu tư xây dựng khu du lịch biển
5 sao Ngũ Hành Sơn với 250 phòng, 150 căn hộ cao cấp và 40 biệt thự cùng nhiều
dịch vụ giải trí cao cấp khác với tổng số vốn đầu tư 80 triệu USD trên diện
tích 20ha ; Tập đoàn Winvest LLC (Mỹ) cũng đã nhận giấy phép đầu tư khu du
lịch 5 sao Saigon Atlantic tại Vũng Tàu với số vốn đầu tư 300 triệu USD. Cũng
tại Vũng Tàu, tập đoàn Plantium Dragon Empire đang khảo sát để đầu tư dự án khu
du lịch vui chơi giải trí với số vốn lên đến 550 triệu USD…Điều này đã góp phần
giải quyết tình trạng thiếu phòng khách sạn cao cấp ở các trung tâm du lịch lớn
như Tp Hồ Chí Minh và Hà Nội, đặc biệt vào mùa cao điểm trong năm (điển hình
như năm APEC 2006). Năm 2006, Hà Nội đã đón hơn 3 triệu lượt khách quốc tế,
tăng hơn 100% so với năm 2000 nhưng số lượng phòng khách sạn so với năm 2000
chỉ tăng 35% (9.207 phòng lên 12.425 phòng). Hiện nay, Hà Nội còn 8 khách sạn 5
sao với 2.361 phòng, 6 khách sạn 4 sao với 992 phòng, 21 khách sạn 3 sao với
1.363 phòng.
Bên cạnh việc các tập đoàn nước ngoài đầu tư trực tiếp
thì làn sóng đầu tư gián tiếp vào lĩnh vực du lịch – dịch vụ cũng rất sôi động.
Quĩ VinaLand đã mua 70% cổ phần của Sofitel Metropole, khách sạn lâu đời, sang
trọng và đắt khách nhất Hà Nội hiện nay. Còn Quỹ VinaCapital cũng không chịu
thua kém khi mua 52,5% cổ phần của khách sạn 5 sao Hilton Hà Nội vào tháng
7/2006, nâng tổng số cổ phần của Quỹ tại khách sạn này lên tới 70%. Vinaland
Fund cũng đầu tư thêm 43 triệu USD vào lĩnh vực khách sạn và du lịch của Hà
Nội, đầu tư 31 triệu USD vào sân golf và khu vực nghỉ mát rộng 260 hecta tại
thành phố Đà Nẵng. Vào tháng 4/2006, công ty xây dựng LaiSun đã vượt qua
British Virgin Islands trong cuộc đấu thầu mua 63% cổ phần tại khu nghỉ mát
Furama – Đà Nẵng.
d – Du lịch góp phần củng
cố và phát triển các mối quan hệ kinh tế với các nước trên thế giới.
Việt Nam đã ký 13 hiệp định hợp tác du lịch với các
nước, có quan hệ bạn hàng với 800 hãng của hơn 50 nước và vùng lãnh thổ. Nước
ta đã thiết lập và mở rộng quan hệ hợp tác du lịch với Trung Quốc và tất cả các
nước thành viên ASEAN, trở thành thành viên chính thức của hiệp hội Du lịch
Đông Nam á ( ASEANTA ); khôi phục quan hệ hợp tác du lịch truyền thống với liên
bang Nga; phát triển quan hệ hợp tác du lịch với Pháp; bước đầu xây dựng quan
hệ hợp tác du lịch với Hoa Kỳ.
e – Du lịch quốc tế phát
triển tạo nên sự phát triển đường lối giao thông quốc tế .
Một ngành kinh tế lớn, ngành du lịch, có liên quan
trực tiếp tới văn hóa. Những di sản văn hóa trên lãnh thổ một quốc gia là một
chủ bài lớn để thu hút du khách nước ngoài, và từ đó nảy nở những mối giao
thương khác. Mặt khác, khi bạn bè hay đối tác nước ngoài tới tìm hiểu đất nước
ta, tìm hiểu con người, xã hội và các cơ hội làm ăn với Việt Nam, dĩ nhiên điều
tối thiểu là họ phải được tiếp đón với những chuẩn mực văn minh hiện đại. Nhưng
như thế chưa đủ. Những ứng xử, những sản phẩm có tính văn hóa cao ngoài việc thu
hút và giữ chân du khách, tranh thủ cảm tình của họ, còn góp phần quảng bá hình
ảnh Việt Nam tới những nhà đầu tư tiềm năng dù đôi khi miếng bánh lợi nhuận
chưa đủ hấp dẫn…
f – Du lịch như đầu mối
“xuất nhập khẩu” ngoại tệ, phát triển quan hệ ngoại hối quốc tế.
Hoạt động du lịch được đẩy mạnh và rộng khắp đã đem
lại một hiệu quả thiết thực về kinh tế. Chỉ tính riêng trong 9 tháng của năm
2000, Chương trình đã thực hiện xuất khẩu tại chỗ ước đạt trên 800 triệu USD,
tăng khoảng 150 triệu USD.
Khác với du lịch quốc tế chủ động, du lịch quốc tế thụ
động là một hình thức nhập khẩu đối với đất nước có khách đi ra nước ngoài. Cái
mà họ nhận được đó chính là các “lợi ích vô hình”. Đó là nâng cao hiểu biết,
học hỏi kỹ thuật mới, củng cố sức khỏe…của người dân. Nhưng nếu đi với mục
đích kinh doanh, du lịch quốc tế thụ động có tác động gián tiếp đến
nền kinh tế bởi nó là hình thức đem tiền đi tiêu nhưng họ có thể thu về là
bản hợp đồng đầu tư thu lợi nhuận ….
4. Các tác động
khác về mặt kinh tế của việc phát triển hoạt động kinh doanh du lịch nói
chung :
a – Khu vực du lịch đã mang
lại cho Việt nam cơ hội to lớn trong quá trình chuyển đổi từ một nền kinh tế
chủ yếu dựa vào nông nghiệp chuyển sang một nền kinh tế dựa vào dịch vụ :
Nhiều gia đình dân tộc nghèo khó trước kia chỉ sống
bằng nông nghiệp nay đã được cải thiện đời sống nhờ du lịch. Cụ thể như, người
dân tộc Hmông Sapa trước đây là một đơn vị kinh tế thuần nông. Cơ cấu kinh tế
truyền thống của Hmông ở Sapa gồm 3 bộ phận cấu thành là trồng trọt (lúa, ngô,
thảo quả), hái lượm và nghề thủ công, trong đó chủ yếu là trồng trọt. Hầu hết
mức sống, nguồn thu nhập của người làm nhờ vào trồng trọt và chăn nuôi,
còn nghề thủ công chỉ đóng vai trò phụ và luôn phụ thuộc vào trồng trọt nên
cuộc sống thiếu thốn nghèo khổ. Điều kiện trồng trọt lại khó khăn, đòi hỏi phải
có nhiều lao động. Sapa lại không có điều kiện để phát triển các ngành công
nghiệp. Nhưng du lịch phát triển, các làng Hmông có cảnh quan đẹp, giữ được bản
sắc văn hóa trở thành những điểm du lịch hấp dẫn. Do đó, đời sống kinh tế của
người Hmông được cải thiện. Họ chuyển sang sản xuất hàng thổ cẩm, đồ trang sức,
dẫn khách du lịch…thay vì làm nông nghiệp như trước đây. Hiện nay, tỉ lệ gia
đình người Hmông tham gia hoạt động du lịch chiếm hơn 90%. Hay như ở bản Lác,
một bản của người dân tộc Thái ở Mai Châu – Hòa Bình. Từ một làng dân tộc bình
thường, do nhận thấy tiềm năng và có định hướng phát triển đúng đắn nên giờ đây
bản Lác và một số bản xung quanh đã trở thành làng du lịch. Đời sống dân bản
được nâng cao,giải quyết công ăn việc làm cho phần lớn người lao động tại đây.
Khách du lịch đến đây được sống trong nhà sàn, ăn thịt thú rừng, học cách dệt
vải của người Thái… nét văn hóa truyền thống không chỉ được lưu giữ, bảo tồn mà
còn được giới thiệu cả trong và ngoài nước.
b – Du lịch làm tăng nguồn
thu ngân sách cho các địa phương phát triển du lịch, tham gia tích cực vào quá
trình tạo nên thu nhập quốc dân và phân phối lại thu nhập quốc dân giữa các
vùng :
Hoạt động du lịch phát triển, tạo nguồn ngân sách cho
các địa phương từ các khoản trích nộp ngân sách của các cơ sở du lịch trực
thuộc quản lý trực tiếp của địa phương và từ các khoản thuế phải nộp của
các doanh nghiệp du lịch kinh doanh trên địa bàn. Ở các địa phương có làng nghề
truyền thống, họ tận dụng thế mạnh của mình để phát triển kinh tế bằng việc
giới thiệu bán các sản phẩm thủ công. Không chỉ bán cho các du khách đến thăm
quan mà đây còn là cơ hội tăng thu nhập địa phương bằng hình thức xuất khẩu.
c – Du lịch phát triển
thúc đẩy các ngành kinh tế khác phát triển theo :
Trước hết, đây là hoạt động kinh doanh cần nhiều sự hỗ
trợ liên ngành. Nhiều khu vực khác cũng được hưởng lợi thông qua hỗ trợ các sản
phẩm và dịch vụ hỗ trợ các doanh nghiệp du lịch, như xây dựng, in ấn và xuất
bản, sản xuất, bảo hiểm, vận tải, lưu trú, bán lẻ, dịch vụ ăn uống, dịch vụ tài
chính. Như vậy, có thể khái quát các vấn đề về chính sách du lịch bao trùm một
chuỗi lớn các lĩnh vực và lợi ích. Giá trị gia tăng của ngành dịch vụ tăng cao
hơn mức tăng GDP và cao hơn nhiều so với mức tăng cùng kỳ năm 2006, đã góp phần
nâng mức tăng trưởng chung của nền kinh tế. Các ngành dịch vụ có giá trị cao
như ngân hàng, hàng không, bưu chính viễn thông, du lịch… được khai thác và đáp
ứng tốt hơn yêu cầu của sản xuất và đời sống nhân dân.
d – Đối với nền sản xuất xã
hội, du lịch mở ra thị trường tiêu thụ hàng hóa :
Như đã nói ở trên, du lịch giúp củng
cố và phát triển quan hệ quốc tế, do đó đã mở rộng thị trường, tăng thêm bạn
hàng đối với các ngành tham gia vào hoạt động xuất khẩu. Việc loại hình du lịch
công vụ ngày càng phát triển góp phần đem về cho đất nước các khoản đầu tư, hợp
đồng liên kết kinh doanh,… Thị trường trong nước tiếp tục được mở rộng, tổng mức
bán lẻ hàng hoá và dịch vụ tăng 22,8% so với cùng kỳ năm 2006.
e – Tận dụng và phát triển cơ sở vật chất
kỹ thuật của các ngành kinh tế khác :
Hoạt động du lịch đòi hỏi sự hỗ trợ
của một số ngành sản xuất, do đó phát triển du lịch sẽ mở mang và hoàn thiện cơ
sở hạ tầng kinh tế của đất nước. Bên cạnh đó còn tận dụng nguồn lực, điều kiện
vật chất kỹ thuật để bổ sung cho nhu cầu cần thiết nhưng chưa được đáp ứng của
ngành. Ở những vùng phát triển du lịch, do nhu cầu đi lại, ăn uống, nghỉ ngơi vui
chơi, thông tin liên lạc, vận chuyển nên mạng lưới giao thông, cầu cống, điện
nước được hoàn thiện phục vụ nhu cầu du lịch ngày càng tăng. Ví dụ: để thuận
tiện cho việc đi lại và mở thêm tuyến đường giao thông nối giữa các tỉnh, nhà
nước đã đầu tư xây dựng cầu Yên Lệnh nối giữa Hưng Yên và Hà Nam. Ngoài việc
đảm bảo an toàn, nó còn giúp cho sự giao lưu buôn bán dễ dàng hơn, đi lại thuận
tiện giúp cho hoạt động du lịch hai tỉnh ngày càng tăng bên cạnh sự phát triển
ngành giao thông vận tải.
VỀ MẶT XÃ
HỘI
1.
Du lịch góp phần giải quyết việc làm cho nhân dân điạ phương:
Du lịch với tính chất là ngành kinh tế
tổng hợp mang tính liên ngành, liên vùng và xã hội hóa cao, du lịch phát triển
sẽ tạo nhiều công ăn việc làm cho lao động nông thôn mà không cần phải đào tạo
công phu, từ đó góp phần từng bước nâng cao tích lũy và chuyển dịch cơ cấu kinh
tế nông thôn. Hiện nay tỷ lệ hộ kinh tế làm dịch vụ trong nông thôn mới chỉ
chiếm 11,2%. Tiếp tục khuyến khích phát triển mạnh thêm du lịch sẽ giúp cho nông
thôn giải quyết hàng loạt vấn đề: tạo công ăn việc làm, nâng cao dân trí, phát
triển kết cấu hạ tầng nông thôn, từ đó, làm thay đổi cơ cấu kinh tế và lao động
trong nông thôn theo hướng tăng tỷ trọng dịch vụ, phát triển nông thôn văn
minh, hiện đại phù hợp với sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước.
Một
thực tế nữa là, ở nước ta trên 3/4 số các khu di tích văn hóa, lịch sử, khu du
lịch sinh thái, nghỉ dưỡng của đất nước đều nằm tại các vùng nông thôn, miền
núi và vùng hải đảo. Song thu nhập hiện từ du lịch mới tập trung chủ yếu ở hai
thành phố du lịch lớn của đất nước là Hà Nội và Thành phố Hồ Chí Minh (chiếm
62% tổng doanh thu), vì thế phát triển du lịch ở các vùng miền nông thôn không
những sẽ đánh thức những tiềm năng trên để phát triển kinh tế nông thôn, xây
dựng nông thôn mới theo hướng công nghiệp hóa, hiện đại hóa, mà còn làm tăng
thêm thu nhập cho đông đảo người dân sống ở nông thôn.
Du lịch là ngành tạo ra nhiều
việc làm thứ hai, sau nông nghiệp, ở các nước đang phát triển, trong đó có Việt
Nam. Đến
nay, ngành du lịch đã tạo việc làm cho khoảng 150.000 lao động trực tiếp trong
các cơ sở kinh doanh dịch vụ du lịch, chưa kể đến 30 vạn lao động gián tiếp có
thêm việc làm như sản xuất hàng lưu niệm, bán hàng, các dịch vụ bổ trợ…Năm 1998
đã có trên 130 nghìn lao động, tăng trung bình hàng năm khoảng 25% năm.Tuy
nhiên, do phát triển nhanh, các doanh nghiệp du lịch, các khách sạn, nhà hàng
đã thu hút lực lượng lao động lớn nhưng chất lượng chưa đáp ứng yêu cầu; mới có
7% đạt trình độ đại học, 50% được đào tạo qua các trướng dạy nghề, các khoá bồi
dưỡng ngắn hạn, còn lại chưa qua đào tạo. Tỷ lệ lao động nữ trong ngành du lịch
Việt Nam chiếm 58%. Toàn ngành có khoảng trên 27.000 lao động nữ là cán bộ quản
lý. Năng lực làm việc cao, chất lượng và hiệu quả làm việc của lao động nữ đóng
vai trò quyết định đến chất lượng dịch vụ du lịch.
Du lịch là một ngành kinh tế không chỉ mang lại
việc làm cho nhiều phụ nữ mà còn mang lại nhiều cơ hội to lớn vì sự tiến bộ của
phụ nữ.
Ngành
Du lịch Việt Nam có đặc thù là tỷ lệ lao động nữ chiếm đa số. Hiện tại, ngành
Du lịch có trên 235.000 lao động làm việc trực tiếp, trong đó lao động nữ chiếm
58%, tương đương trên 136.300 người và số lượng lao động gián tiếp trên 600.000
người. Lao động nữ tập trung đông vào các nghề như: phục vụ khách sạn, nhà
hàng, đại lý du lịch, thông tin, dịch vụ giải trí. Trong đó, tỷ lệ lao động nữ
trong khối nhà hàng khách chiếm trên 71%; phục vụ buồng, chăm sóc sắc đẹp chiếm
trên 95%. Tỷ lệ lao động nữ trong ngành Du lịch giữ cương vị lãnh đạo ngày một
tăng cao. Đến nay, toàn Ngành có khoảng trên 27.000 lao động nữ là cán bộ quản
lý. Lãnh đạo điều hành từ cấp phòng trở lên cho tới quản đốc, giám sát, giám
đốc doanh nghiệp chiếm 11% trong tổng số lao động và chiếm 19% trong tổng số lao
động nữ. Tỷ lệ lao động nữ là lãnh đạo trong các cơ quan quản lý Nhà nước về Du
lịch cũng dần được nâng lên. Phần đông lao động nữ trong Ngành ở độ tuổi còn
trẻ từ 25 – 35 tuổi. Đây được coi là một thế mạnh, tiềm năng lớn đối với sự
phát triển của ngành Du lịch. Có thể khẳng định, đối tượng lao động nữ trong
ngành Du lịch có trình độ chuyên môn, năng lực làm việc cao, chất lượng và hiệu
quả làm việc của lao động nữ đóng vai trò quyết định đến chất lượng dịch vụ du
lịch”1, một trong những biện pháp cạnh tranh thu hút nguồn
khách du lịch lớn để phát triển du lịch
2.
Du lịch làm giảm quá trình đô thị hóa ở các nước có nền kinh tế
phát triển:
Hiện nay tốc độ đô thị hóa tại các
nước phát triển là rất lớn. Do công nghiệp là thế mạnh, là ngành kinh tế đem
lại hiệu quả cao nhất cho đất nước nên việc xây dựng các khu công nghiệp, cơ sở
hạ tàng hiện đại cho phù hợp với sự phát triển đó là điều tất yếu. Bên cạnh
những điểm tích cực, quá trình đô thị hóa đã đem lại nhiều hậu quả cho xã hội.
Dân cư tập trung đông dúc tại các thành phố lớn gây ra sự quá tải còn ở các
vùng quê, miến núi lại không đủ lực lượng lao động tham gia sản xuất. Chính vì
thế mà gây ra sự mất cân đối giữa các vùng kinh tế. Nhưng khi du lịch đã được
sự quan tâm phát triển của địa phương thì sự tập trung dân cư không đồng đều
được giảm hẳn. Do tài nguyên du lịch thường tập trung ở những vùng đồng quê hay
miền núi, vì vậy để khai thác nguồn và phát triển hiệu quả cần đầu tư về mọi
mặt: giao thông, thông tin liên lạc, văn hóa, xã hội… Du lịch phát triển làm
thay đổi bộ mặt kinh tế xã hội các vùng miền.
3.
Du lịch là phương tiện tuyên truyền quảng cáo có hiệu quả
Không chỉ quảng cáo hàng hóa nội địa
ra nước ngoài thông qua các du khách mà du lịch còn là phương thức hiệu quả
nhất, mang hình ảnh đất nước, con người, truyền thống, văn hóa Việt Nam giới
triệu với bạn bè năm châu. Đến Với Việt Nam, du khách được làm quen với các mặt
hàng công nghiệp, thủ công nghiệp nổi tiếng như gốm sứ, dệt thổ cẩm, dệt lụa…
Như vậy, du lịch đã góp phần đánh thức và bảo tồn các ngành nghề thủ công
mỹ nghệ cổ truyền
4.
Du lịch làm tăng tầm hiểu biết chung về văn hóa – xã hội
Du lịch nội địa và quốc tế đến nay là
một trong những phương tiện hàng đầu để trao đổi văn hoá, tạo cơ hội cho mỗi
con người được trải nghiệm. Du lịch ngày càng được thừa nhận rộng rãi là một
động lực tích cực cho việc bảo vệ di sản thiên nhiên văn hoá. Du lịch có thể
nắm bắt các đặc trưng về kinh tế của di sản và sử dụng chúng vào việc bảo vệ
bằng cách gây quỹ, giáo dục cộng đồng và tác động đến chính sách. Đây là một bộ
phận chủ yếu của nhiều nền kinh tế quốc gia và khu vực và có thể là một nhân tố
quan trọng trong phát triển, khi được quản lý hữu hiệu.
Thương mại hoá các di sản văn hoá. Du
lịch là sự tìm kiếm của khánh du lịch đối với cái đẹp của các giá trị vật chất
và tinh thần. Hoạt động du lịch phải thật sự đạt tới mục tiêu bền vững. Tác
dụng tích cực của du lịch đối với môi trường thường gắn với công tác bảo tồn.
Việc Chính phủ thành lập các khu bảo tồn và bảo vệ động vật hoang dã, các khu
du lịch lịch sử văn hoá đã tạo nên những địa bàn quan trọng trong việc bảo vệ
tài nguyên du lịch. Điều này đặc biệt quan trọng đối với những nước đang phát
triển như nước ta. Ở môi trường nông thôn ven biển, du lịch nông thôn có thể phát
triển các trang trại, làng du lịch sinh thái mang lại nhiều thu nhập hỗ trợ cho
dân sẽ ngăn chặn được tình trạng hoang hoá đất đai. Những du khách nhận thức
được đa dạng sinh học và các giá trị của tự nhiên và văn hoá cũng có thể thúc
đẩy được nhận thức môi trường cho cộng đồng dân cư địa phương.
Trong năm nay, ngành Du lịch đã tổ
chức nhiều cuộc hội thảo tại các tỉnh như: Điện Biên, Đắk Lắk, Ninh Thuận, Trà
Vinh về các chủ đề “Du lịch với xoá đói, giảm nghèo” và “Phát triển du lịch
cộng đồng” đã thu hút đông đảo các tầng lớp tham gia. Các cuộc hội thảo này có
mục tiêu nhằm nâng cao nhận thức của cộng đồng về phát triển du lịch, một trong
những biện pháp quan trọng để xoá đói, giảm nghèo và mang lại những cơ hội phát
triển cho phụ nữ thông qua việc trực tiếp cũng như gián tiếp phục vụ khách du
lịch.
Du lịch cũng tác động trở lại văn hóa
thông qua việc xây dựng và cải tạo môi trường văn hóa, xã hội, làm cho môi
trường này khởi sắc, tươi mới, làm cho các hoạt động văn hóa năng động và linh
hoạt hơn trong cơ chế thị trường. Hoạt động du lịch góp phần khơi dậy các tiềm
năng văn hóa giàu có và phong phú đang còn ẩn chứa khắp nơi trên đất nước ta,
“đánh thức nàng tiên ngủ trong rừng” để cả xã hội chiêm ngưỡng, thưởng thức cái
đẹp, không để cái đẹp ấy bị che phủ, mai một và lãng quên. Nhờ có du lịch, hằng
năm trung bình từ hai đến ba triệu du khách quốc tế đến nước ta tham quan, họ
được hiểu sâu hơn về đất nước, con người Việt Nam, được tận mắt chứng kiến sự
thay da, đổi thịt tươi mới và tốt đẹp đang diễn ra hàng ngày, hàng giờ trong
đời sống xã hội Việt Nam.
Trong khi nguồn vốn của chương trình
mục tiêu văn hóa dành cho việc bảo tồn, tôn tạo các di tích lịch sử rất hạn
hẹp, thì ngành Du lịch đã hỗ trợ kinh phí đầu tư, tu bổ, nâng cấp một số di
tích trọng điểm tại các địa phương, góp phần làm cho những di tích ấy trường
tồn với thời gian và trở thành “điểm sáng” văn hóa tại địa phương, được nhân
dân mến mộ, cảm kích. Ngoài ra, bằng các hoạt động của mình, du lịch đã góp
phần hỗ trợ và mở ra biên độ rộng lớn cho hoạt động giao lưu hợp tác kinh tế,
văn hóa quốc tế; trong năm 2006, chúng ta đã cử 389 đoàn với 1.501 người ra
nước ngoài và đón 168 đoàn nước ngoài với 1.514 người vào nước ta làm việc theo
các văn bản hợp tác.
Trong kinh tế thị trường, do điều kiện
khách quan, hoạt động du lịch thích ứng nhanh hơn và trong chừng mực nhất định,
chính hoạt động du lịch đã đi trước một bước, đảm nhiệm vai trò “kích cầu” các
hoạt động văn hóa đi nhanh và mạnh hơn. Kinh doanh văn hóa du lịch đã đem lại
nguồn thu không nhỏ. Mấy năm trước, tại lễ hội 110 năm Sa Pa đã thu hút năm vạn
người tham dự và tổng doanh thu của lễ hội này đạt hơn năm tỷ đồng.
Trong xu thế toàn cầu hóa và hội nhập
kinh tế quốc tế, văn hóa ngày càng mở rộng, cả hoạt động văn hóa và du
lịch đều có tác dụng lớn và rất quan trọng trong sự nghiệp CNH, HÐH đất nước.
Văn hóa thể hiện vai trò là “mục tiêu và động lực” ở chỗ tập trung xây dựng một
nền văn hóa tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc, ở chỗ chăm lo vun đắp, bồi
dưỡng con người Việt Nam về tư tưởng, đạo đức, lối sống, tâm hồn, tình cảm,
đồng thời tạo lập môi trường văn hóa, xã hội vui tươi, lành mạnh, phục vụ đắc
lực công việc sản xuất, lao động, học tập của nhân dân. Tất nhiên, với ưu thế
là các loại hình nghệ thuật phong phú, đa dạng, các hoạt động văn hóa đã và
đang góp phần không nhỏ đấu tranh với tệ nạn xã hội, với lối sống và tập quán
lạc hậu, phê phán bài trừ các khuynh hướng tư tưởng và quan điểm sai trái.
Du lịch sinh thái đã mang lại nhiều
lợi ích cụ thể trong lĩnh vực bảo tồn và phát triển bền vững. Ở Cốsta Rica và
Vênêxuêla, một số chủ trang trại chăn nuôi đã bảo vệ nhiều diện tích rừng nhiệt
đới quan trọng, và do bảo vệ rừng mà họ đã biến những nơi đó thành điểm du lịch
sinh thái hoạt động tốt, giúp bảo vệ các hệ sinh thái tự nhiên đồng thời tạo ra
công ăn việc làm mới cho dân địa phương. Ecuađo sử dụng khoản thu nhập từ du
lịch sinh thái tại đảo Galápagó để giúp duy trì toàn bộ mạng lưới vườn quốc
gia. Tại Nam Phi, du lịch sinh thái trở thành một biện pháp hiệu quả để nâng
cao mức sống của người da đen ở nông thôn, những người da đen này ngày càng
tham gia nhiều vào các hoạt động du lịch sinh thái. Chính phủ Ba lan cũng tích
cực khuyến khích du lịch sinh thái và gần đây đã thiết lập một số vùng Thiên
nhiên-và-Du lịch của quốc gia để tăng cường công tác bảo vệ thiên nhiên và phát
triển du lịch quốc gia.
Một số tác động tiêu cực do du lịch gây ra:
Bên cạnh các lợi ích to lớn của du
lịch đối với quá trình phát triển kinh tế xã hội của nước ta thì du lịch vẫn
còn tồn tại những điểm tiêu cực như:
–
Phát triển du lịch quốc tế thụ động quá tải dẫn đến việc làm mất
thăng bằng cán cân thanh toán quốc tế, gây áp lực cho lạm phát.
–
Ngành du lịch là ngành dịch vụ nên việc tiêu thụ sản phẩm phụ thuộc rất
nhiều vào các yếu tố khách quan và chủ quan. Vì vậy, việc đảm bảo doanh thu
và phát triển ổn định của ngành du lịch là khó khăn hơn so với các
ngành sản xuất khác.
–
Tạo ra sự mất cân đối và mất ổn định trong một số ngành.
–
Ngành du lịch mang tính thời vụ. Do đó, ảnh hưởng rất lớn tới
việc sử dụng lao động. Đây cũng là bài toán khó cho các nhà
quản lý.
–
Du lịch làm ô nhiễm môi trường và ảnh hưởng đến tài nguyên của đất
nước do khai thác quá mức hoặc không hợp lý .
Sự phát triển “nóng” về du lịch trên
toàn bộ dải ven biển và hải đảo cũng đang đứng trước những thách thức không bền
vững nếu không được kiểm soát với mục tiêu bền vững.
Sức chứa của nhiều địa bàn du lịch đã
quá tải. Ô nhiễm nước và không khí do nước thải, tràn dầu, do chất thải, khí
thải của phương tiện vận tải như tàu thuyền, ôtô, xe máy, nuôi trồng thuỷ sản.
Từ đó đã ảnh hưởng tới tính đa dạng sinh học. Phá huỷ nơi cư trú (trên mặt đất
hoặc biển) do giải phóng mặt bằng hoặc quy hoạch xây dựng hạ tầng, cơ sở dịch
vụ du lịch. Xáo trộn cuộc sống hoang dã huỷ hoại thực vật do đi lại và phương
tiện. Săn bắt động vật, khai thác san hô làm đồ lưu niệm, phá huỷ nơi sinh sản
do dùng các phương tiện đánh bắt mang tính huỷ diệt.
Di sản thiên nhiên và văn hoá cũng như
tính đa dạng của các nền văn hoá đang tồn tại là những hấp lực to lớn, một kiểu
du lịch cực doan hoặc quản lý tồi và sự phát triển tuỳ thuộc vào du lịch có thể
đe doạ tính toàn vẹn của hình thể tự nhiên và ý nghĩa của di sản.
Sự viếng thăm thường hằng của khách du
lịch cũng có thể làm cho hệ sinh thái, văn hoá và lối sống cộng đồng chủ nhà bị
xuống cấp.
Du lịch phải đem lại lợi lộc cho các
cộng đồng chủ nhà và tạo cho họ một phương thức quan trọng và một động lực để
chăm nom và duy trì di sản và các tập tục văn hoá của họ. Sự tham gia và hợp
tác giữa các cộng đồng địa phương hoặc bản địa đại diện, các nhà bảo tồn, các
điều hành viên du lịch, chủ sở hữu tài sản, các nhà hoạch định chính sách, các
nhà làm kế hoạch phát triển quốc gia và các nhà quản lý di tích là cần thiết để
thực hiện được một ngành kinh doanh du lịch bền vững và nâng cao việc bảo vệ
các nguồn lực của di sản cho các thế hệ tương lai.
Một mặt, du lịch mang lại nguồn ngoại
tệ và tạo ra nhiều việc làm cho người lao động, trong đó có những công việc
không đòi hỏi trình độ học vấn hay trình độ chuyên môn cao và đa phần ở các
vùng sâu vùng xa nơi người lao động địa phương vốn rất khó tìm được việc làm.
Mặt khác, du lịch phát triển nhanh nhưng quản lý yếu kém sẽ dẫn tới những hậu
quả nghiêm trọng.Ở Siem Reap, Campuchia, nơi có khu đền Angkor Wat nổi tiếng
thế giới, những tác động tiêu cực của một ngành du lịch phát triển quá nhanh
nhưng được quản lý kém đã bộc lộ rõ. Các khách sạn mọc lên như nấm. Năm 2002,
tổng công suất phòng chỉ có 2.500, nay đã tăng lên tới 5.000 phòng. Cuối năm
nay, thành phố này có tới 8.000 phòng. Nguồn điện không đủ để cung cấp cho nhu
cầu của cư dân địa phương. Hệ thống xử lý rác thải yếu kém. Dòng sông bị ô
nhiễm bởi nguồn nước thải chưa xử lý. Thêm vào đó là mối lo ngại rằng việc tiêu
thụ một lượng nước lớn có thể làm cạn kiệt các mạch nước ngầm dẫn đến sụt lở
đất và kéo theo việc sụp đổ của các ngôi đền Angkor Wat. Đây là những vấn đề
nghiêm trọng.
–
Du lịch gây ra một số tệ nạn xã hội do kinh doanh các loại hình
không lành mạnh
Bên cạnh những tác động tích cực làm
tăng tầm hiểu biết và ý thức con người đối với nền văn hóa, một số nhân tố tiêu
cực đã làm xấu đi bộ mặt của ngành nghề, gây ra những ấn tượng không tốt. Đó là
việc tranh dành, lôi kéo khách hay những hoạt động buôn bán tại các lễ hội, các
hình thức vui chơi có thưởng với mục đích lừa đảo hay kinh doanh cá loại hình
không lành mạnh trong nhà hàng khách sạn….
–
Du lịch phát triển đã làm thay đổi một số nét truyền thống của
một dân tộc
VD: ảnh hưởng đến một số thiết chế xã hội
của người Hmông ở Sapa
+
Gia đình của người Hmông ở Sa Pa có sự tác động mạnh mẽ của du lịch và kinh tế
thị trường. Sự tác động này làm biến đổi cả về loại hình gia đình cũng
như chức năng, sự phân công lao động vai trò giới
trong gia đình. Gia đình người Hmông Sa Pa trước đây là một đơn vị kinh tế
thuần nông. Cơ cấu kinh tế truyền thống của người Hmông ở Sa Pa gồm 3 bộ phận
cấu thành là trồng trọt và hái lượm, nghề thủ công. Hiện nay do du lịch phát
triển, các làng Hmông ở gần thị trấn có cảnh quan đẹp, giữ được bản sắc văn hoá
trở thành những điểm du lịch hấp dẫn. Do đó du lịch đã tác động làm biến đổi
đời sống kinh tế của các gia đình người Hmông. Tổng thu nhập bình quân mỗi hộ
gia đình người Hmông Sa Pa làm nông nghiệp 1 năm từ 8 đến 10 triệu đồng/năm
nhưng riêng về du lịch, mức thấp nhất cũng đạt 10 – 16 triệu VNĐ/năm. Số gia
đình làm du lịch có mức thu nhập gấp từ 2 lần đến 2,5 lần gia đình thuần nông.
Vì vậy cá gia đình đều chuyển sang làm du lịch.
+
Gia đình người Hmông ở Sa Pa đầu thập kỷ 70 thế kỷ 20 có loại hình gia đình phụ
hệ, 3 thế hệ trở lên chiếm tỷ lệ khá cao. Thậm chí ở Sa Pa còn tồn tại một số
gia đình lớn, có từ 30 đến 40 người. Hiện nay, gia đình người Hmông ở Sa Pa lại
chủ yếu là loại hình gia đình gồm 2 thế hệ. Điều đáng quan tâm là hầu hết các
thành viên gia đình mở rộng đều có nguyện vọng muốn tách hộ. , nhằm để tạo điều
kiện thuận lợi phát triển kinh tế. Nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc tách hộ,
gia đình hạt nhân phát triển là do điều kiện kinh tế đã thay đổi. Trong kinh tế
nương rẫy, việc phát rẫy, khai ruộng bậc thang cần nhiều nhân công. Các gia
đình có đông lao động sẽ có mức thu nhập cao hơn. Nhưng hiện nay với sự chuyển
dịch cơ cấu kinh tế, các dịch vụ xuất hiện làm tăng nguồn thu của nhiều hộ gia
đình, đồng thời lại không cần đông người, không cần nhiều sức lao động cơ bắp.
Một gia đình có một người bán hàng rong, chạy xe ôm thu nhập gấp 1,5 đến 2 lần
gia đình thuần nông.
+ Du lịch tạo ra một loạt ngành nghề
mới làm thay đổi mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình.
Trong
gia đình truyền thống, với nền kinh tế nương rẫy, vai trò người chồng, người
chủ gia đình hạt nhân được đề cao. người chồng phải đảm nhiệm toàn bộ công việc
nặng nhọc của nương rẫy (làm đất, cày nương, thu hoạch, khai ruộng bậc thang),
làm nghề rèn đúc, đan lát… Trong gia đình hạt nhân, việc cày nương chỉ có người
chồng đảm nhiệm. . Phụ nữ ít có cơ hội được bàn bạc, quyết định các vấn đề quan
trọng.
Nhưng hiện nay, phụ nữ tham gia vào
hoạt động dịch vụ du lịch khá đông. người con gái tham gia sản xuất thổ cẩm,
bán hàng rong. Thu nhập của họ khá cao. Phụ nữ tham gia dẫn khách du lịch. Một
người phụ nữ tham gia dịch vụ du lịch có thu nhập bằng hoặc hơn cả gia đình sản
xuất nông nghiệp. Vì vậy, vai trò của phụ nữ trong gia đình được nâng cao. Du
lịch góp phần quan trọng vào vấn đề bình đẳng nam nữ.Trong gia đình người Hmông
trước đây, chỉ có người chồng mới có quyền giữ tiền. Nhưng hiện nay đã xuất
hiện một số trường hợp người vợ quản lý tiền hoặc xu hướng chung là cả vợ và
chồng đều có tiền riêng, đều quản lý tiền.Trong xã hội truyền thống người vợ
đóng vai trò đối nội, đảm đang việc nhà, nội trợ, chăm sóc chồng con. Nhưng
hiện nay, người vợ cũng tham gia các công việc “đối ngoại”:đi họp thôn thay
chồng, tiếp khách khi khách đến nhà. Như vậy, người phụ nữ Hmông tham gia
các hoạt động du lịch, mở rộng sự giao tiếp. hiểu biết đã dần dần thoát khỏi sự
đóng khung trong không gian hạn hẹp của gia đình mà đã vươn tới không gian xã
hội.
Quan hệ bố mẹ và con cái trong gia
đình người Hmông cũng có sự biến đổi. Hiện nay, khi gia đình ba thế hệ này giảm
nhanh chóng, bố mẹ khó có điều kiện chăm sóc con cái. người mẹ bên cạnh việc
nương rẫy phải mua và bán hàng lưu niệm. người mẹ bán hàng rong phải đi từ sáng
sớm đến tối khuya mới về, thậm chí ở lại thị trấn hàng tuần mới về nhà một lần.
Vì vậy, trẻ em ít được bố mẹ quản lý, các trẻ em bận làm nhiều việc nhà, tham
gia dịch vụ du lịch. Do đó chất lượng học tập của các em rất thấp. Nguyên nhân
bỏ học để có thời gian tham gia các hoạt động du lịch chiếm tỷ lệ khá cao chiếm
51,7%.
Ảnh hưởng của du lịch đến quan hệ dòng
họ. Trong xã hội truyền thống người Hmông, quan hệ dòng họ được đề cao. Nhưng
hiện nay, dưới sự tác động của du lịch, quan hệ dòng họ đang có sự biến đổi.
Trước hết, vai trò của trưởng dòng họ “Hổ Pấu” có sự thay đổi. Trước kia, người
trưởng dòng họ phải là những người nhiều tuổi, có kinh nghiệm làm ăn, có trách
nhiệm cao với dòng họ. Hiện nay, lớp trẻ làm ăn giỏi, thích ứng với môi trường
du lịch hoặc tham gia dịch vụ du lịch ngày càng đông (làm xe ôm, dẫn khách leo
núi, mua đồ lưu niệm…). Có điều kiện kinh tế, giúp đỡ một số thành viên trong
làng, trong dòng họ khi họ khó khăn , nên một số người trẻ tuổi trong dòng họ,
trong làng đã trở thành người có tiếng nói “trọng lượng” trong công việc chung
của dòng họ. Hiện nay, việc lựa chọn người làm trưởng dòng họ đã xuất hiện các
trường hợp coi trọng người giỏi làm kinh tế tham gia hoạt động du lịch có thu
nhập cao. hiện nay, vai trò của trưởng họ về kinh tế cũng suy giảm. Chỉ có một
số trưởng dòng họ am hiểu về thị trường sản xuất, tham gia dịch vụ du lịch mới
được các gia đình học hỏi, xin ý kiến.
Trong quan hệ dòng họ, sự tương trợ
giúp đỡ lẫn nhau về mặt kinh tế vẫn còn nhưng không hẳn là nghĩa vụ của mọi
thành viên như trước đây. Do tính chất cạnh tranh khách hàng, mua bán, trong
dòng họ thường xảy ra mâu thuẫn, va chạm, mất đoàn kết giữa các thành viên hơn
thời kỳ sản xuất nông nghiệp thuần tuý. Tất nhiên sự tượng trợ giúp đỡ trong
dòng họ vẫn còn nhưng chuyển sang hình thức mới. Hình thức giúp đỡ nhau bằng
tiền nhiều hơn giúp đỡ nhau bằng hiện vậy. Như vậy sự cố kết dòng họ về mặt tín
ngưỡng, xã hội nổi trội hơn nhiều so với mặt kinh tế. Sự cố kết về kinh tế suy
giảm, chỉ còn ở phạm vi các gia đình có quan hệ họ hàng ruột thịt.
Du lịch tác động đến quan hệ cộng đồng
làng về nhiều mặt kinh tế, văn hoá, xã hội. Trong xã hội nông nghiệp, cư dân
thuần nông, vai trò của già làng được đề cao. Nhưng hiện nay, trong quá trình
chuyển dịch cơ cấu kinh tế, già làng ít có điều kiện tiếp cận thông tin mới.
Việc tiếp cận thông tin mới hầu hết do lớp trẻ đảm nhiệm. Do đó, vai trò của
già làng trong các làng làm dịch vụ du lịch giảm sút. Lớp trẻ ít tham khảo kinh
nghiệm của người già về kinh tế, chỉ tham khảo các già làng về các vấn đề nếp
sống văn hoá, tín ngưỡng. Ngược lại với vai trò của già làng, vai trò của
trưởng làng được đề cao hơn trước rất nhiều. hiện nay, âm hưởng cuộc sống sôi
động thường xuyên dội xuống làng. Nếp sống tĩnh lặng của làng bị phá vỡ. Với
việc xây dựng làng thành các điểm du lịch, với việc thực hiện các dự án làm
đường giao thông liên thôn, trồng rừng, lập các tổ sản xuất phục vụ du lịch…
đòi hỏi sự điều hành của trưởng làng, sự tham gia của toàn dân làng ngày càng
lớn. Trưởng làng phải tổ chức các cuộc họp chung dân làng thường xuyên nhằm bàn
bạc phân công dân làng tham gia các chương trình dự án. Đồng thời, trưởng làng
phải thường xuyên kiểm tra đôn đốc các gia đình làm các việc công của làng,
chấp hành quy ước chung, quy hoạch lại cửa hàng, khôi phục nghề thủ công sản
xuất đồ lưu niệm, tổ chức các sinh hoạt văn nghệ phục vụ du khách, tăng nguồn
thu… Chức năng, nhiệm vụ của trưởng làng phức tạp, vai trò của trưởng làng được
đề cao hơn trước. Do đó tiêu chuẩn lựa chọn trưởng làng cũng thay đổi. Trưởng
làng phải là những người năng động, có trình độ học vấn nhất định, có khả năng
tiếp nhận và phổ biến thông tin. Tốc độ cuộc sống đã thay đổi nên yếu tố tuổi
cao, giàu kinh nghiệm ít trở thành tiêu chí quan trọng để chọn trưởng làng,
xuất hiện xu hướng trẻ hoá trưởng
TÁC
ĐỘNG CỦA DU LỊCH ĐẾN CHÍNH TRỊ.
1. Những
ảnh hưởng tích cực.
–
Du lịch là chiếc cầu nối hòa bình giữa các dân tộc trên thế giới.
–
Hoạt động du lịch giúp cho các dân tộc xích lại gần nhau hơn, hiểu hơn về giá
trị văn hóa của đất nước bạn, xây dựng và vun đắp cho tình hữu nghị giữa
các dân tộc với nhau.
2. Những
ảnh hưởng tiêu cực.
–
Du lịch là con đường mà các thế lực phản động thường hay sử dụng để tuyên
truyền, kích động phá hoại chế độ chính trị xã hội, kinh tế, văn hóa của quốc
gia mà họ thù ghét, đối đầu. Đội lốt du khách, có những kẻ đã xâm nhập sâu vào
nước đến để móc nối, xây dựng các cơ sở, tổ chức phản động.
–
Đồng thời du lịch cũng gây ảnh hưởng xấu đến tình hình an ninh, trật tự, an
toàn xã hội ở các điểm đến du lịch.
TÁC
ĐỘNG CỦA DU LỊCH ĐẾN MÔI TRƯỜNG.
Tác động đến môi trường là những ảnh
hưởng (xấu hay tốt) do hoạt động phát triển du lịch gây ra cho môi trường, bao
gồm các yếu tố môi trường tự nhiên cũng như các yếu tố môi trường xã hội – nhân
văn. Tác động của du lịch lên các yếu tố sinh thái tự nhiên có thể là tác động
tích cực hoặc tiêu cực.
1. Tác
động tích cực:
a) Bảo tồn thiên nhiên: Du
lịch góp phần khẳng định giá trị và góp phần vào việc bảo tồn các diện tích tự
nhiên quan trọng, phát triển các Khu Bảo Tồn và Vườn Quốc Gia.
b) Tăng cường chất lượng môi trường: Du
lịch có thể cung cấp những sáng kiến cho việc làm sạch môi trường thông qua
kiểm soát chất lượng không khí, nước, đất, ô nhiễm tiếng ồn, thải rác và các
vấn đề môi trường khác thông qua các chương trình quy hoạch cảnh quan, thiết kế
xây dựng và duy tu bảo dưỡng các công trình kiến trúc.
c) Ðề cao môi trường: Việc
phát triển các cơ sở du lịch được thiết kế tốt có thể đề cao giá trị các cảnh
quan.
d) Cải thiện hạ tầng cơ sở: Các
cơ sở hạ tầng của địa phương như sân bay, đường sá, hệ thống cấp thoát nước, xử
lý chất thải, thông tin liên lạc có thể được cải thiện thông qua hoạt động du
lịch.
e) Tăng cường hiểu biết về môi trường của
cộng đồng địa phương thông qua việc trao đổi và học tập với du khách.
2. Tác
động tiêu cực:
a) Ảnh hưởng tới nhu cầu và chất lượng
nước: Du lịch là ngành công nghiệp tiêu thụ nước nhiều, thậm
chí tiêu hao nguồn nước sinh hoạt hơn cả nhu cầu nước sinh hoạt của địa phương.
b) Nước thải: Nếu như
không có hệ thống thu gom nước thải cho khách sạn, nhà hàng thì nước thải sẽ
ngấm xuống bồn nước ngầm hoặc các thuỷ vực lân cận (sông, hồ, biển), làm lan
truyền nhiều loại dịch bệnh như giun sán, đường ruột, bệnh ngoài da, bệnh mắt
hoặc làm ô nhiễm các thuỷ vực gây hại cho cảnh quan và nuôi trồng thủy sản.
c) Rác thải: Vứt rác thải
bừa bãi là vấn đề chung của mọi khu du lịch. Ðây là nguyên nhân gây mất cảnh
quan, mất vệ sinh, ảnh hưởng đến sức khoẻ cộng đồng và nảy sinh xung đột xã
hội.
d) Ô nhiễm không khí: Tuy được coi là ngành
“công nghiệp không khói”, nhưng du lịch có thể gây ô nhiễm khí thông qua phát
xả khí thải động cơ xe máy và tàu thuyền, đặc biệt là ở các trọng điểm và trục
giao thông chính, gây hại cho cây cối, động vật hoang dại và các công trình xây
dựng bằng đá vôi và bê tông.
e) Năng lượng: Tiêu thụ năng lượng trong
khu du lịch thường không hiệu quả và lãng phí.
f) Ô nhiễm tiếng ồn: Tiếng ồn từ các phương
tiện giao thông và du khách có thể gây phiền hà cho cư dân địa phương và các du
khách khác kể cả động vật hoang dại.
g) Ô nhiễm phong cảnh: Ô nhiễm phong cảnh có thể
được gây ra do khách sạn nhà hàng có kiến trúc xấu xí thô kệch, vật liệu ốp lát
không phù hợp, bố trí các dịch vụ thiếu khoa học, sử dụng quá nhiều phương tiện
quảng cáo nhất là các phương tiện xấu xí, dây điện, cột điện tràn lan, bảo
dưỡng kém đối với các công trình xây dựng và cảnh quan. Phát triển du lịch hỗn
độn, pha tạp, lộn xộn là một trong những hoạt động gây suy thoái môi trường tệ
hại nhất.
h) Làm nhiễu loạn sinh thái: Việc phát triển hoạt động
du lịch thiếu kiểm soát có thể tác động lên đất (xói mòn, trượt lở), làm biến
động các nơi cư trú, đe doạ các loài động thực vật hoang dại (tiếng ồn, săn
bắt, cung ứng thịt thú rừng, côn trùng…). Xây dựng đường giao thông và khu cắm
trại gây cản trở động vật hoang dại di chuyển tìm mồi, kết đôi hoặc sinh sản,
phá hoại rạn san hô do khai thác mẫu vật, cá cảnh hoặc neo đậu tàu thuyền…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét